Ngày trước, tôi thíck chết ...
Cái cảm giác được chết nhẹ nhàng tôi đã từng mơ màng thèm khát...
Cái cảm giác được chết nhẹ nhàng tôi đã từng mơ màng thèm khát...
- Không
được sống cùng với bố mẹ , tôi cho đó là khổ... Cái nỗi niềm khổ sở ấy
đeo đuổi tôi bao nhiêu năm nay... Dường như tôi trốn chạy mọi thứ có
dính dáng đến gia đình ... Tôi sợ ... sợ người ta sẽ nhìn mình bằng con
mắt thương hại ... rồi vây lấy tôi bằng những thứ tình cảm giả tạo....
và nhìn thực tại hoang tàn mà fán xét con người tôi ...
- Chia tay
người yêu ... tôi nghĩ rằng mình đã cùng cực đau đớn ... thậm chí hơn
thế nữa ... tôi còn muốn lấy cái chết để tỏ rõ cho anh ta thấy... tôi
đã yêu anh ta biết mấy ... vậy mà anh ta vẫn bỏ tôi lỡ làng ... Hàng
ngàn giọt nước mắt cứ rơi mãi ... để 1 phút suy nghĩ sai lầm... tôi như
câm nín , vùi mình trong đống tình vụn vỡ ... rồi cứ thế quỵ luỵ vì 1
thằng đàn ông chẳng đáng ... Biết bao nhiêu ngày tháng , tôi ko thể ngủ
yên giấc... mỗi đêm về là lại thêm 1 lần tôi khóc lóc rưng rức, rồi cứ
nghẹn ngào trong đớn đau ... Có những lúc tôi vùng mình tỉnh dậy ... Là
dằn vặt ... là quở trách ... tôi như nhận tất cả lỗi sai về mình ... và
cứ lẩm bẩm cầu xin anh ta ban phát cho tôi 1 chút tình ... 1 chút thôi
để tôi được ấm lòng mình ... Quãng thời gian ấy tôi ko bao giờ có thể
quên ... những vết cứa ... những cái đánh đau tự hành hạ bản thân mình
...
- Bị
mắng ... bị chửi ... tôi lăn ra khóc lóc ỉ ê , rồi cứ đê mê là mình khổ
... Mọi người thì nghĩ rằng tôi quan trọng hoá , to lớn hoá cái niềm
đau quá ư bình thường ... Nhưng thực ra , có ai hiểu , với tôi , đấy là
cả 1 sự sỉ nhục ... Giá mà chết để trong sạch , còn hơn là sống mà bị
đì đọt , bị đụng chạm đến lòng tự trọng... Ông cứ mắng chửi tôi vậy
thôi chứ đã bao giờ biết , tôi đã từng muốn tự tử như thế nào vì những
lời xúc phạm ấy .... Ai có thể chịu đựng được... còn tôi thì không ...
Cuộc sống đến với tôi có quá nhiều buông thả ...
Vấp ngã ... tôi sẽ ko đứng lên ... mà cứ lăn lộn hoà trộn cùng với máu và niềm đau...
Tôi mân mê cái nỗi đau từng vấp phải ...
như thể để nhớ kĩ... ko bao giờ quên...
...
Đã có những lúc qua đi , tôi muốn chết như lên cơn bấn loạn ... Tôi sống trong vô thức ... Bế tắc và thất bại
... tôi cứ chùn chân lùi bước ... và cái cách tôi chọn để giải quyết
vấn đề ... duy nhất là ... chọn lấy cái chết ... coi như là 1 cách rút
lui nhục nhã...
Cảm giác phải đối mặt ... tôi sợ ...
Nhưng
tôi ko đủ can đảm để đón nhận cái chết ở cái tuổi đôi mươi này... trẻ
con vừa mới nứt mắt đã sa vào yêu đương để chuốc lấy tổn thương cho
chính bản thân mình...
Tôi trằn trọc suy nghĩ cùng với lối sống bất cần...
Thời gian qua , và giờ thì tôi hiểu...
Con người ta yêu quí cái mạng sống nhỏ bé của mình thật...
Chết đâu phải là hết ... 1 người chếtCon người ta yêu quí cái mạng sống nhỏ bé của mình thật...
đâu phải chỉ 1 người đau ...Còn bao nhiêu người cũng đau như xé lòng ,
nước mắt rơi trong mất mát và nỗi niềm tiếc nuối ko bao giờ nguôi ngoai
.... 1 người chết ... để lại lê lết vết thương cho bao người ... 1 người chết ... là khoảng trống trong tim mọi người lại rộng ra thêm 1 chỗ ... và nấm mồ chôn đất lại chật đi 1 khoảng....
- Khi
nhìn những người xung quanh tôi đau đớn chống chọi , chới với giữa ranh
giới của sự sống và cái chết ... thì bất giác tôi thấy mình đã từng rất
vô dụng ...Người ta đã cố gắng biết mấy dù chỉ mong được sống thêm 1
ngày ... còn mình , lại thèm được chết ...
- Có
những người sống rất khổ , thế mà người ta vẫn cầm cự cố sống từng ngày
... Trong khi mình được sống sung sướng ... mà lại muốn chết ...
- Tai
nạn ... âu cũng chỉ là bất đắc dĩ ... cái chết ập đến bất ngờ ... người
ta vẫn còn muốn sống mà ... còn mình , ko gặp tai nạn, ko gặp rủi ro
... mà cứ đòi muốn chết ...
- ....
Bây giờ , ...
Sợ chết ...
khi biết mình có bệnh
và fải hứng chịu những cơn đau đến bất ngờ ko báo trước ...
...
Mỗi ngày lại nhận ra thêm ý nghĩa của cuộc sống ... và càng ngày càng thèm sống...Sợ chết ...
khi biết mình có bệnh
và fải hứng chịu những cơn đau đến bất ngờ ko báo trước ...
...
dù cuộc sống có chẳng ra hình hài gì ...
Thì vẫn còn có những người tôi yêu quý ... những người tôi cần ... và những người cần có tôi ...
Tương lai đang chờ tôi ... còn quá nhiều việc tôi chưa làm được ...
Và còn người tôi yêu ... thật sự ... ko nỡ bỏ mặc ...
Sống để yêu anh nhiều hơn 1 chút nữa ...
....
Dẫu là thế...
Nhưng ...
Giá mà được chết đi một lúc
Chắc bình yên hơn một giấc ngủ dài
Nếu được xuống địa ngục thì càng tốt
Lên thiên đường sợ chả gặp ai...
Chắc bình yên hơn một giấc ngủ dài
Nếu được xuống địa ngục thì càng tốt
Lên thiên đường sợ chả gặp ai...
Giá mà được chết đi một lúc
Tỉnh dậy xem người ta khóc hay cười
Và xem thử mình sẽ cười hay khóc
Làm ma có sướng hơn làm người?...
Giá mà được chết đi một lúc
Nằm im cho cuộc sống nhỏ tuôn trào
Nếu người ta tống ngay vào nhà xác
Cứ thế mà chết cóng cũng chẳng sao...
[...]
Chết để biết ai thực sự tốt ....~!
Nếu ngày mai fải chết...?
Fri Aug 28, 2009 5:55 pm by thaihung1309
» Sự tồn tại đặc biệt ( TQ) hay cực!!!
Fri Jun 26, 2009 10:53 am by bitlikedance
» HeHe...aj bao nghjch daj co...
Thu Jun 25, 2009 3:35 pm by thaihung1309
» Bài hát hot nhứt VN hiện giờ!!!1
Wed Jun 24, 2009 2:19 pm by bitlikedance
» mu hải phòng ss4 full
Wed Jun 24, 2009 9:42 am by hquang114
» Đừng Click Coi Chừng Sock===>(0) Có Gì Để Xem Đâu.
Thu Jun 04, 2009 2:11 pm by Nickvip
» Amin huong dan ko ro rang :!:
Thu Jun 04, 2009 8:37 am by Nickvip
» tham gia Mu Thủ Đức SS4
Sat May 30, 2009 5:28 pm by luctieubao86
» Hu phong cach' moto gp
Sat May 30, 2009 10:16 am by LucasBi