Chuyện đọc rất hay , cốt truyện làm mình xúc động ,ngay cả một con quỷ
ở cõi âm cũng còn vương vấn tình cảm thế nhân ,con quỷ thẫn thờ vì một
oan hồn ma nữ , nó quyết định hi sinh đạo hạnh 500 năm tu hành để cho
con ma nữ được đầu thai làm người và gáng .. tu thêm 500 năm nữa để
mong được làm người gặp lại con ma nữ ấy (!?) , mà nó không biết rằng :
mỗi kiếp luân hồi , người ta lại mang một hình hài , một mặt nạ khác ..
Vốn dĩ , 1 cuộc đời đâu thể sống lại đôi lần ,đã là 1 tiểu ngạ quỷ nơi
cõi chết cả trăm năm , há chẳng phải tự suy ngẩm , Vậy thì ... những
cái gọi là mù quáng , ko chỉ con người mới bị cuốn vào .
.
.
.
.
" Ai cũng nói hễ chết không còn vương vấn.
Bao nhiêu chuyện đời vẫn kể đấy thôi.
Không mất không hết. Không tử không sinh "
.
.
.
Tôi là một ngạ quỷ.
Tôi là một tiểu ngạ quỷ lắm chuyện ở dưới Âm ty, hầu hạ dưới quyền Ty chủ cõi Luân hồi.
Chúng tôi được coi là loài ti tiện nhất thấp bé nhất trong cõi đất trời, chỉ sống trong địa ngục tăm tối, đời đời kiếp kiếp.
Công việc của tôi là đi tuần bên cầu qua (sông Lú), một việc nhàn hạ,
bởi ngoài những bóng hồn lẻ quỷ đói đôi khi đi qua, thì không có gì xảy
ra, sẽ chẳng có gì xảy ra.
Tôi thường đờ đẫn ngồi bên cầu Nại Hà, đờ đẫn nhìn những hồn phách cô đơn, lẻ loi bay qua.
Ngày ngày, tháng tháng, năm năm, ngày nối ngày, năm lại năm.
Một ngày, Ty chủ cõi Luân hồi gọi tôi tới, nói tôi đã trung thành canh
giữ, bởi tôi đã đi tuần cầu Nại Hà suốt 300 năm, chưa hề xảy ra sai
sót. Bởi vậy nên cho tôi làm sứ giả đi câu hồn, cho tôi cơ hội lên chốn
nhân gian.
Cõi người thật sự rất tươi đẹp, thứ gì cũng có, so với chốn địa ngục
tối đen u ám này thật như một giấc mộng. Nhưng chỉ tiếc mỗi lần tôi đi
lên cõi nhân gian đều là nửa đêm, mà đều là đi lấy hồn phách con người.
Thời gian lâu dần, tôi biết loại người như tôi, à không, phải nói là
loài quỷ như tôi, làm loài người sợ hãi đau khổ nhất, bởi hễ chúng tôi
xuất hiện, có nghĩa là một cuộc đời người kết thúc.
Tôi chỉ có thể cười đau khổ, bởi con người tin vào số mệnh, nhưng lại sợ hãi số mệnh, rồi căm ghét lây sang cả chúng tôi.
Thời gian trôi thật nhanh, một trăm năm lại đã trôi qua. Ty chủ cõi
Luân hồi nói với tôi, ngươi đã có 400 năm đạo hạnh rồi, chờ khi ngươi
tu đủ 500 năm đạo hạnh, ngươi có thể lên cõi người để đầu thai, hoặc
tiếp tục tu hành nơi địa ngục, rồi đi làm một thần tiên.
Khi đó tôi rất vui mừng, vui tới mức cười lên, có lẽ là lần đầu tiên
tôi cười. Bạch Vô Thường đại ca lúc đó trêu tôi, nói tôi cười còn xấu
hơn quỷ.
Tôi nghĩ: Tôi chính là quỷ đây, mà Bạch Vô Thường cười còn xấu hơn tôi,
loài người mà nhìn thấy anh ta cười, hẳn quá nửa sợ chết giấc.
Trong một trăm năm cuối cùng này, tôi tiếp tục cố gắng làm trọn mọi
việc Ty chủ giao cho. Nhưng sao tôi thấy 100 năm sao dài hơn cả 400 năm
trước đây? Tôi rất hy vọng nó trôi nhanh, để một ngày, tôi sẽ được đầu
thai...
Một ngày, tôi đi bên cầu Nại Hà, trong bóng tối mơ hồ tiếng khóc thút
thít rất mảnh. Tôi bước tới xem, thì ra là một quỷ nữ đang khóc phía
đó. Tôi hỏi vì sao cô đến đây, cô ta bảo, cô ta vô ý đã làm tắt mất
ngọn đèn ***g soi sáng đường luân hồi chuyển kiếp rồi.
Những lúc vui vẻ, tôi cũng thường hay giúp đỡ người khác (quỷ khác),
lúc đó tôi đang vui vẻ, nên tôi bảo, tôi có thể dẫn cô quay về phủ Luân
Hồi. Quỷ nữ gạt nước mắt, cười với tôi, nói: “Cảm ơn anh!”.
Trong sát na đó, ngực tôi như bị cái gì đấm mạnh một cái, tim hỗn loạn...
Tôi chưa bao giờ thấy một hồn quỷ cười đẹp như thế, tôi chỉ cảm thấy sao chân tôi mềm nhũn ra...
Quay về phủ Luân Hồi, Ty chủ tra sổ ký lục của quỷ nữ, nói cô ta là
vong chết oan, không được đầu thai chuyển kiếp, chỉ có thể vào giam
trong Thành Chết Oan (Uổng Tử Thành) mà thôi.
Cô ta khóc than, tôi phút chốc cũng thấy thương xót, hỏi Ty chủ liệu có
cách gì cho cô ta đi đầu thai không? Ty chủ nổi trận lôi đình, mắng
nhiếc tôi thậm tệ, mắng đến mức toàn thân tôi run lẩy bẩy, cô ta cũng
sợ hãi không dám khóc nữa.
Tôi cúi đầu nuốt giận dẫn quỷ nữ đến thành Uổng Tử, trên đường đi tôi không nói một lời.
Đến thành Uổng Tử, tôi để cô ta đi vào, cô ta gật đầu, đi vào trong.
Tôi nhìn theo cô ta đi khuất, lúc đó, cô ngoái lại, lại nói một câu:
“Cảm ơn anh”. Bóng quỷ nữ tan ra trước cổng thành, chỉ còn lại tôi thẫn
thờ đứng đấy.
Ngày lại qua ngày, tôi thất kinh phát hiện ra tôi vẫn nhớ đến cô ta.
Nên đôi khi tôi chạy tới thành Uổng Tử, lén nhìn cô.
Tôi phát hiện cô ta thường vội vã chạy ra Lầu Nhớ Quê (Vọng Hương Đài)
từ rất sớm, rồi ở đó đứng nhìn ra suốt một ngày, cuối cùng khóc lóc đi
về. Tôi không hiểu vì sao, mỗi lần nhìn thấy cô ta khóc, tôi cũng rất
muốn khóc...
Mùa xuân đã lặng lẽ tàn, những bông liễu tan tác đã biến thành đầy trời
tuyết bay. Khi chim nhạn trở về, chân trời những đám mây chiều tà sáng
lên màu tuyệt diệu, xa như đôi mắt như nước chảy tiêu tan, gần như đã
in vào sâu trong trái tim.
ở cõi âm cũng còn vương vấn tình cảm thế nhân ,con quỷ thẫn thờ vì một
oan hồn ma nữ , nó quyết định hi sinh đạo hạnh 500 năm tu hành để cho
con ma nữ được đầu thai làm người và gáng .. tu thêm 500 năm nữa để
mong được làm người gặp lại con ma nữ ấy (!?) , mà nó không biết rằng :
mỗi kiếp luân hồi , người ta lại mang một hình hài , một mặt nạ khác ..
Vốn dĩ , 1 cuộc đời đâu thể sống lại đôi lần ,đã là 1 tiểu ngạ quỷ nơi
cõi chết cả trăm năm , há chẳng phải tự suy ngẩm , Vậy thì ... những
cái gọi là mù quáng , ko chỉ con người mới bị cuốn vào .
.
.
.
.
" Ai cũng nói hễ chết không còn vương vấn.
Bao nhiêu chuyện đời vẫn kể đấy thôi.
Không mất không hết. Không tử không sinh "
.
.
.
Tôi là một ngạ quỷ.
Tôi là một tiểu ngạ quỷ lắm chuyện ở dưới Âm ty, hầu hạ dưới quyền Ty chủ cõi Luân hồi.
Chúng tôi được coi là loài ti tiện nhất thấp bé nhất trong cõi đất trời, chỉ sống trong địa ngục tăm tối, đời đời kiếp kiếp.
Công việc của tôi là đi tuần bên cầu qua (sông Lú), một việc nhàn hạ,
bởi ngoài những bóng hồn lẻ quỷ đói đôi khi đi qua, thì không có gì xảy
ra, sẽ chẳng có gì xảy ra.
Tôi thường đờ đẫn ngồi bên cầu Nại Hà, đờ đẫn nhìn những hồn phách cô đơn, lẻ loi bay qua.
Ngày ngày, tháng tháng, năm năm, ngày nối ngày, năm lại năm.
Một ngày, Ty chủ cõi Luân hồi gọi tôi tới, nói tôi đã trung thành canh
giữ, bởi tôi đã đi tuần cầu Nại Hà suốt 300 năm, chưa hề xảy ra sai
sót. Bởi vậy nên cho tôi làm sứ giả đi câu hồn, cho tôi cơ hội lên chốn
nhân gian.
Cõi người thật sự rất tươi đẹp, thứ gì cũng có, so với chốn địa ngục
tối đen u ám này thật như một giấc mộng. Nhưng chỉ tiếc mỗi lần tôi đi
lên cõi nhân gian đều là nửa đêm, mà đều là đi lấy hồn phách con người.
Thời gian lâu dần, tôi biết loại người như tôi, à không, phải nói là
loài quỷ như tôi, làm loài người sợ hãi đau khổ nhất, bởi hễ chúng tôi
xuất hiện, có nghĩa là một cuộc đời người kết thúc.
Tôi chỉ có thể cười đau khổ, bởi con người tin vào số mệnh, nhưng lại sợ hãi số mệnh, rồi căm ghét lây sang cả chúng tôi.
Thời gian trôi thật nhanh, một trăm năm lại đã trôi qua. Ty chủ cõi
Luân hồi nói với tôi, ngươi đã có 400 năm đạo hạnh rồi, chờ khi ngươi
tu đủ 500 năm đạo hạnh, ngươi có thể lên cõi người để đầu thai, hoặc
tiếp tục tu hành nơi địa ngục, rồi đi làm một thần tiên.
Khi đó tôi rất vui mừng, vui tới mức cười lên, có lẽ là lần đầu tiên
tôi cười. Bạch Vô Thường đại ca lúc đó trêu tôi, nói tôi cười còn xấu
hơn quỷ.
Tôi nghĩ: Tôi chính là quỷ đây, mà Bạch Vô Thường cười còn xấu hơn tôi,
loài người mà nhìn thấy anh ta cười, hẳn quá nửa sợ chết giấc.
Trong một trăm năm cuối cùng này, tôi tiếp tục cố gắng làm trọn mọi
việc Ty chủ giao cho. Nhưng sao tôi thấy 100 năm sao dài hơn cả 400 năm
trước đây? Tôi rất hy vọng nó trôi nhanh, để một ngày, tôi sẽ được đầu
thai...
Một ngày, tôi đi bên cầu Nại Hà, trong bóng tối mơ hồ tiếng khóc thút
thít rất mảnh. Tôi bước tới xem, thì ra là một quỷ nữ đang khóc phía
đó. Tôi hỏi vì sao cô đến đây, cô ta bảo, cô ta vô ý đã làm tắt mất
ngọn đèn ***g soi sáng đường luân hồi chuyển kiếp rồi.
Những lúc vui vẻ, tôi cũng thường hay giúp đỡ người khác (quỷ khác),
lúc đó tôi đang vui vẻ, nên tôi bảo, tôi có thể dẫn cô quay về phủ Luân
Hồi. Quỷ nữ gạt nước mắt, cười với tôi, nói: “Cảm ơn anh!”.
Trong sát na đó, ngực tôi như bị cái gì đấm mạnh một cái, tim hỗn loạn...
Tôi chưa bao giờ thấy một hồn quỷ cười đẹp như thế, tôi chỉ cảm thấy sao chân tôi mềm nhũn ra...
Quay về phủ Luân Hồi, Ty chủ tra sổ ký lục của quỷ nữ, nói cô ta là
vong chết oan, không được đầu thai chuyển kiếp, chỉ có thể vào giam
trong Thành Chết Oan (Uổng Tử Thành) mà thôi.
Cô ta khóc than, tôi phút chốc cũng thấy thương xót, hỏi Ty chủ liệu có
cách gì cho cô ta đi đầu thai không? Ty chủ nổi trận lôi đình, mắng
nhiếc tôi thậm tệ, mắng đến mức toàn thân tôi run lẩy bẩy, cô ta cũng
sợ hãi không dám khóc nữa.
Tôi cúi đầu nuốt giận dẫn quỷ nữ đến thành Uổng Tử, trên đường đi tôi không nói một lời.
Đến thành Uổng Tử, tôi để cô ta đi vào, cô ta gật đầu, đi vào trong.
Tôi nhìn theo cô ta đi khuất, lúc đó, cô ngoái lại, lại nói một câu:
“Cảm ơn anh”. Bóng quỷ nữ tan ra trước cổng thành, chỉ còn lại tôi thẫn
thờ đứng đấy.
Ngày lại qua ngày, tôi thất kinh phát hiện ra tôi vẫn nhớ đến cô ta.
Nên đôi khi tôi chạy tới thành Uổng Tử, lén nhìn cô.
Tôi phát hiện cô ta thường vội vã chạy ra Lầu Nhớ Quê (Vọng Hương Đài)
từ rất sớm, rồi ở đó đứng nhìn ra suốt một ngày, cuối cùng khóc lóc đi
về. Tôi không hiểu vì sao, mỗi lần nhìn thấy cô ta khóc, tôi cũng rất
muốn khóc...
Mùa xuân đã lặng lẽ tàn, những bông liễu tan tác đã biến thành đầy trời
tuyết bay. Khi chim nhạn trở về, chân trời những đám mây chiều tà sáng
lên màu tuyệt diệu, xa như đôi mắt như nước chảy tiêu tan, gần như đã
in vào sâu trong trái tim.
Fri Aug 28, 2009 5:55 pm by thaihung1309
» Sự tồn tại đặc biệt ( TQ) hay cực!!!
Fri Jun 26, 2009 10:53 am by bitlikedance
» HeHe...aj bao nghjch daj co...
Thu Jun 25, 2009 3:35 pm by thaihung1309
» Bài hát hot nhứt VN hiện giờ!!!1
Wed Jun 24, 2009 2:19 pm by bitlikedance
» mu hải phòng ss4 full
Wed Jun 24, 2009 9:42 am by hquang114
» Đừng Click Coi Chừng Sock===>(0) Có Gì Để Xem Đâu.
Thu Jun 04, 2009 2:11 pm by Nickvip
» Amin huong dan ko ro rang :!:
Thu Jun 04, 2009 8:37 am by Nickvip
» tham gia Mu Thủ Đức SS4
Sat May 30, 2009 5:28 pm by luctieubao86
» Hu phong cach' moto gp
Sat May 30, 2009 10:16 am by LucasBi